KỂ VỀ MỘT VIỆC TỐT MÀ EM ĐÃ LÀM: DÀN Ý VÀ VĂN MẪU LỚP 6
Đề bài: Kể lại một mẩu chuyện tốt em hoặc bạn em đã làm
Msống bài: Giới thiệu vấn đề giỏi nhưng mà em đã làm. Kết quả của vấn đề nhưng em đang làm cho như thế nào?
Thân bài:
– Việc tốt cơ mà chúng ta đang có tác dụng là gì?
– Thời gian với vị trí các bạn làm công việc đó?
– Có bao nhiêu người tuyệt chỉ bản thân bạn?
– Có bạn khác chứng kiến xuất xắc không?
– Tâm trạng của người được em giúp sức như vậy nào?
– Em bao gồm vui Khi làm quá trình đó?
– Đưa ra phần lớn suy nghĩ của em sau thời điểm xong xuôi công việc.
Bạn đang xem: Kể về một việc tốt mà em đã làm: dàn ý và văn mẫu lớp 6
Kết bài: Chốt lại vụ việc và giới thiệu phần đông vấn đề có tác dụng sau đây của mình.
Bài làm
Đề bài: Kể lại một câu hỏi giỏi nhưng mà em đã làm cho.
Tuần trước, trường em phân phát động phong trào thi đua học tập với làm theo Năm điều Bác Hồ dạy dỗ. Em vẫn làm cho được một câu hỏi tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.
Trưa vật dụng năm, trê tuyến phố tới trường về, qua quãng mặt đường vắng, em bắt gặp một túi xách tay bé dại màu black nằm ngay giữa mặt đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chạp chậm chạp, vừa gửi mắt ngó chừng coi ai là người chủ sở hữu của chính nó.
Một lúc sau, vẫn không thấy fan tìm kiếm. Em đân oán tín đồ tấn công rơi đang ra đi hoặc lưỡng lự rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc chắn giờ này bạn ấy sẽ loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác bỏ cán bộ hay là một crúc công nhân, một anh cỗ đội? Trong chiếc túi này đựng số đông gì? Tài liệu, sách vở xuất xắc tiền bạc?
Bao thắc mắc hiện hữu vào óc. Em gửi mắt nhìn quanh đợt nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, gồm ai biết đâu mà trách? Có chi phí, mình sẽ mua chuyện tranh này, cài đặt áo quần mới này và mua các thiết bị nghịch cơ mà bản thân ý muốn từ khóa lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước đi nlỗi nhanh hao hơn, thanh thanh hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng vào sự kiện vạc đụng thi đua như văng vọng đâu đây: Các em hãy ghi lưu giữ Năm điều Bác Hổ dạy, cố gắng học hành tốt, tu dưỡng giỏi để biến chuyển nhỏ ngoan, trò giỏi…


Không! Không bắt buộc tđê mê của tín đồ khác! Phải trả lại thôi!
Chủ nhân mẫu túi đeo này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là fan đánh rơi nhưng mà trả? Tốt tốt nhất là mang nộp cho các chụ công an.
Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng tanh, bỏ ra gồm một crúc trực ban. Thấy em ngập ngừng sinh sống cửa ngõ, chú nhiệt liệt hỏi:
– Có cthị xã bỏ ra đó cháu?
– Dạ thưa chụ, cháu nhặt được dòng túi xách tay này. Cháu đem nộp, dựa vào crúc trả lại cho những người mất ạ!
Đỡ chiếc túi trường đoản cú tay em, crúc tươi cười cợt xoa đầu em rồi bảo:
– Cháu ngoan lắm, ko tđam mê của rơi! Chụ cháu minch xem trong này có mọi gì để còn ghi vào biên bản.
Rồi chụ mang ra một xấp sách vở và giấy tờ độc lập đơn vị, chủ quyền xe cộ và rộng hai trăm nngớ ngẩn tiền phương diện. Chụ ghi rõ từng trang bị vào biên phiên bản rồi yêu thương Cầu em viết tên và hệ trọng xuống phía dưới.
Sáng đồ vật nhị tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng cùng cô Tổng phụ trách rưới tuim dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn ngôi trường khiến em khôn xiết xúc đụng. Buổi buổi tối, mái ấm gia đình em tiếp một fan khách lạ. Đó đó là người chủ của cái túi. Bác cám ơn em mãi cùng khuyến mãi em một trăm ngàn để sở hữ sách vỏ và đổ đùa nhưng lại em nhất quyết không đồng ý.
Ba mẹ em vô cùng mừng bởi em biết có tác dụng điều xuất sắc. Lời khen thực tình của rất nhiều bạn đối với em là phần ttận hưởng quý hiếm độc nhất vô nhị. Nhớ lại cthị xã ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.
Đề bài: Kể về một bài toán xuất sắc mà em đã làm.
Có một lượt tôi đang không hoàn thành giỏi trách nhiệm trực nhật của mình, ấy vậy nhưng tôi ko những không xẩy ra phê bình mà hơn nữa được biểu dương nữa. Chắc hẳn chúng ta siêu tò mò và hiếu kỳ “tại sao lại thế?”, buộc phải ko nào? Tôi đang nhắc các bạn nghe.
Hôm ấy, sản phẩm năm, ttách mưa đầm đầm. Tôi thấy thiệt xấu số vày đúng hôm tôi bắt buộc mang đến sớm trực nhật. Tôi mang áo tơi, xắn quần mang lại đầu gối, chần phải chăng chân cao bước trên tuyến phố nhão nhoét đầy bùn đất, ổ voi ổ kê sũng nước. Chợt tôi nhìn thấy từ xa một bà nạm nhỏ xíu yếu xiêu lòng vẹo kháng mẫu gậy lò mò từng; bước một, tín đồ nhỏng ao ước đổ. Tôi vội chuyên chở vị trí nắm, lễ phép hỏi:
– Thưa bà, bà bao gồm việc gì mà lại đi thân trời mưa vậy này ạ?
Bà cố quan sát tôi, móm mém cười:
– À, đứa đàn bà của bà ngơi nghỉ xóm bị đơn nhỏ xíu. Bà lo vượt đề nghị lịch sự coi sao.
Đúng nlỗi bà mẹ tôi dạy, niềm hạnh phúc luôn cho đến khi ta thao tác làm việc tốt
Tôi ái ngại ngùng chú ý con phố phía trước. Từ trên đây sang buôn bản bên dễ mang lại hai cây số, liệu bà ráng rất có thể thanh lịch cho tới nơi? Nngay gần hổ ngươi một cơ hội, tôi nói với bà:
– Bà ơi, mặt đường từ bỏ trên đây sang trọng thôn mặt xa lắm. Hay bây chừ, bà vịn vào tay con cháu, cháu chuyển bà quý phái xóm bên nhé!
Bà chũm mừng rỡ:
– Bà cũng đang lo, con đường trót lọt vượt, lỡ xẻ thì khổ lắm. May thừa, bao gồm cháu góp bà rồi.
Thế là nhị bà con cháu tôi, bà vịn cháu, cháu đỡ bà thuộc “dắt” nhau đi. Trời sáng sủa dần dần, một số trong những anh chị học viên cũng đang trên đường đi học. Có anh chị còn vô lễ, lấn đường của bà con cháu tôi. Ttránh mỗi lúc một mưa to lớn, gió mỗi lúc một thổi mạnh khỏe. Thấy bà nuốm co ro, răng đtràn vào nhau lập bập, tôi biết là bà đang rét. Bà lẩm bẩm: “Thời huyết thế này chỉ tội con tín đồ thôi”. Tôi cấp tạm dừng, cởi áo khóa ngoài của mình ra choàng lên trên người bà nỗ lực. Bà tnóng tắc khen:
– Cháu thiệt ngoan ngoãn, hiếu hạnh.
Dần dần dần, hai bà con cháu cũng cho tới được xã bên. Bà cảm ơn tôi mãi. Đợi bà vào xã rồi, khoác ttránh mưa, tôi bố chân tư cẳng chạy tới lớp. Muộn ngay gần 1/2 tiếng. May thừa, chúng ta Hà thuộc bàn sẽ trực nhật giúp tôi, Cô giáo phê bình:
– Hôm nay chúng ta Dương dường như không kết thúc nhiệm vụ trực nhật của chính mình lại còn tới trường muộn. Cô phê bình bạn Dương trước lớp.
Tôi lập tức vực lên, xin phxay cô kể lại ngulặng nhân tới trường muộn để cô với các bạn nghe. Cô giáo và cả lớp hiểu rõ số đông chuyện cô ko phê bình tôi nữa bên cạnh đó biểu dương:
– Quý Khách Dương tuy đi học muộn dẫu vậy vẫn làm được một bài toán xuất sắc, thật xứng đáng khen. Cô vẫn ý kiến đề xuất đơn vị trường khen thưởng trọn. Thôi, bọn họ liên tục bài học.
Tuy tương đối mệt nhọc nhưng lại tôi cảm thấy khôn cùng vui vày đã làm cho được một câu hỏi xuất sắc. Đúng nhỏng người mẹ tôi dạy dỗ, niềm hạnh phúc luôn cho đến khi ta làm việc giỏi.
Nguyễn Thuỳ Dương
(Trường trung học cơ sở Sơn Tây)
Đề bài: Kể lại một vấn đề giỏi cơ mà em hoặc các bạn đã làm cho.
Chẳng khi nào em có tác dụng được một vấn đề tốt đáng kể xuất xắc chỉ không nhiều là làm fan khác thấy vui, chỉ trừ bao gồm một lượt Lúc em còn học lớp 2. Lần đó em vẫn nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.
Chiều hôm ấy, em trực nhật đề nghị buộc phải sống lại lớp một thời điểm để đổ rác rưởi. Lúc em vẫn đi trên sảnh trường thì thốt nhiên em giẫm buộc phải một thiết bị gì cưng cứng. Em cúi cong người xuống nhặt lên thì thấy: ồ! té ra là 1 trong cuốn nắn tiểu ttiết khổ 18x7cm ở trong phòng sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được quấn ngoại trừ bởi nilon trong yêu cầu có lẽ bạn mất mới sắm về không đọc. Em cũng chưa đọc nó dẫu vậy đang biết ít nhiều về nó qua khẩu ca của bố mẹ. Bên cạnh đó nó là 1 cuốn nắn tè ttiết rất hấp dẫn. Em lật coi bìa sau của cuốn sách thì thấy một quãng văn nthêm kể lại bắt tắt câu chữ cuốn nắn sách. Nó càng làm em dĩ nhiên chắc hẳn về lưu ý đến của bản thân mình. Trong đầu em tồn tại ý nghĩ đem luôn luôn cuốn nắn sách này. Thế là, em ngó xung quanh coi có ai ko. Thôi chết! Còn bác bỏ bảo vệ. Em ngóng bác bỏ đảm bảo an toàn lưu ý đi nơi khác rồi nhanh tay đút ít luôn luôn cuốn nắn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng ngôi trường. Trên con đường, em không lành bệnh nghĩ về nhưng lại tình tiết cuốn hút, li kì của cuốn sách. Ôi! độc đáo biết bao! Nhưng dòng đầu em không những nghĩ về mang lại một cthị trấn nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về fan bị mất. Vì gồm loại đầu si mê suy nghĩ bắt buộc em đắn đo phải phân xử ra làm sao, đem lại phát âm và giữ của riêng rẽ xuất xắc trả lại cho những người bị mất đây! Hai cách thực hiện cứ chiến tranh, đảo lộn vào đầu em. Vừa thời gian đó, em về dến nhà. Em kính chào cha mẹ rồi đặt bản thân lên mẫu giường sinh sống phòng riêng rẽ. Em lại tiếp tục xem xét. Mà đề nghị rồi! Mẹ là người dân có kinh nghiệm trong cuộc sống thường ngày, mình cần hỏi bà bầu coi sao! Em nghĩ về, cầm cố là em chạy xuống tầng 1, chuyển cuốn sách cho bà bầu với nhắc ngọn ngành câu chuyện cho chị em nghe. Nghe kết thúc, người mẹ cười cùng bảo:
– Bây giờ đồng hồ, con hãy đặt bản thân vào tình huống nhỏng fan mất cơ mà xem. Chắc chắn nhỏ sẽ khá bi thiết với băn khoăn lo lắng vì chưng bố mẹ đang mắng khi làm mất đi cuốn sách tương đối đắt: 25.000đ cơ mà! Đấy, con hãy trường đoản cú suy nghĩ và đưa ra quyết định đi.
– Quả thật nếu em là người mất thì cũng trở thành bao gồm cảm hứng nlỗi chị em nói. Mà nếu như chúng ta biết thì tín nhiệm của chúng ta so với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em ra quyết định đã trả lại. Sáng bữa sau, em với cuốn sách chuyển đến cô Tổng prúc trách rưới. Vừa thời điểm đó, tất cả một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Lúc cô Tổng phú trách gửi chị cuốn sách cùng reviews em cùng với chị thì chị ấy cảm ơn em tất tả. Lúc em về lớp, các bạn xô cho quđồng đội với khen em.
khi đó em thực sự là hết sức vui. Bây tiếng em new biết quý giá của các vấn đề có tác dụng tốt. Nó vô hình cơ mà này lại có thể có niềm vui đến tất cả đa số người
Đề bài: Kể lại một bài toán giỏi nhưng mà em đã có tác dụng nhằm bảo đảm an toàn môi trường.
Thường ngày, bọn họ bao gồm việc làm tốt cùng đông đảo Việc có tác dụng xấu. Có một cthị trấn, em đã làm cho cùng thấy bài toán ấy thiệt ý nghĩa sâu sắc vào việc làm đảm bảo an toàn môi trường của người học sinh.
Câu cthị trấn ban đầu vào 1 trong các buổi sáng nọ, lúc hằng đông vừa ửng hồng cùng gần như giọt sương còn lưu lại bên trên bến bãi cõ xanh mướt. Ấy là thời gian em đi đến ngôi trường, vừa đi, em vừa thẩn thơ ngắm cảnh bình minh đẹp nhất hút hồn. Bỗng, vật gì nuốm này? Một bạn đàn ông vẫn bỏ một cái bao Khủng mà em phủ ló đầu của một nhỏ heo bị tiêu diệt. Em quan sát anh ấy mà lại trong người tức bực cực kì. Vội chạy mang đến, kêu lên:
– Anh gì ơi?
Người lũ ông nghe em điện thoại tư vấn, tức thời tắt lắp thêm cái xe hondomain authority của mình, hỏi:
– Gì nỗ lực nhóc?
Em đáp:
– Anh ơi, anh quan trọng quăng quật xác bị tiêu diệt động vật hoang dã bừa bến bãi như vậy, sẽ gây ô nhiễm và độc hại môi
ngôi trường đấy! Ấy là chưa kể Lúc nắng nóng lên, loại lắp thêm này đã bốc mùi hương kinh khủng. Đoạn con đường này lắm fan qua lại, các độc nhất là bọn chúng em đi học về. Vì vậy đề xuất anh bắt buộc lấy chiếc bao này đi tức thì,
Em vừa chấm dứt lời, bạn ấy tức tốc quay trở về, mắng như tát nước vào mặt:
– Đồ vật dụng trẻ em nhưng đòi dạy dỗ đời. Sao mày láo thế? Để im đến tao thao tác làm việc, không
thì liệu thần hồn bé ạ!
Nói rồi, anh ta rồ ga, định pngóng đi. Quyết không nhằm hắn đi lúc xác bé heo còn nằm đấy. Em cấp chặn đầu anh ta lại, nói:
– Nếu anh cơ mà không mang chiếc vật dụng tân hận tha kia cướp đi thì em đã kêu hồ hết fan tới đấy, anh nên tìm hiểu đó là một bài toán làm ko giỏi đẹp mắt mấy, ví như như đều fan nhưng biết thì không nhằm yên ổn đến anh đâu. Anh hãy đem nhỏ heo này chôn vào một cái hố gì đó giỏi là bất cứ đồ vật gì cũng khá được, miễn sao đừng làm cho độc hại môi trường và
làm phiền hậu những người xung quanh là giỏi rồi. Mời anh chnghỉ ngơi loại bao này đi mang đến, em xin cảm ơn.
Vừa nói, em vừa chạy xuống đường, làm điệu bộ nlỗi nếu bắt buộc, ta sẵn sàng chuẩn bị kêu cả làng ra xem. Người bọn ông nhìn em, hai con mắt nảy lửa, bước xuống xe cộ đi về phía em. Nhưng anh ta không hề đánh em mà lại chỉ lẩm nhẩm nguyền rủa rồi vác loại bao đặt lên trên xe cộ, pchờ vù đi.
Em nhìn cái xe pháo honda lao vút ít đi với giờ hộp động cơ ngày một nhỏ dần rồi mất hẳn mà lại trong lòng nô nức lạ lùng nlỗi vừa trút bỏ được một cái gì đấy nặng nề cả vai. Và em cũng tương đối vui vị mình đã làm đúng lời giáo viên dạy: “Phải yêu vạn vật thiên nhiên, sống hoà phù hợp với vạn vật thiên nhiên, luôn luôn gồm ý thức đảm bảo an toàn môi trường xung quanh như đảm bảo an toàn từng khỏe khoắn ngày tiết vào khung hình.